Con người nhân loại chúng ta trên trần gian này, không biết lấy gì để đền đáp và dâng tiến Thiên Chúa cho đủ, với những gì Ngài ban cho chúng ta hằng ngày. Quả Thiên Chúa Ngài cao trọng, cao cả, và vĩ đại quá! Ngài đã tác tạo nên muôn loài; Ngài là chủ tể và thống trị cả Trời và đất cơ mà!. Chúng ta thử dõi mắt mà nhìn lên trên bầu trời mà xem, chúng ta thấy được gì trên ấy? Chúng ta cũng thử dõi mắt mà nhìn về cuối chân trời mà xem, chúng ta thấy được gì? Và rồi đưa mắt dõi thật xa về phía cuối biển kia, nơi mà chỉ còn thấy biển với mây giáp nhau thành một lằn ngang bằng sợi chỉ, chúng ta thấy được gì dưới lòng biển đó?. Tất tất là không, chúng ta chẳng thấy gì được cả! Bởi vì con mắt nhìn của chúng ta rất có giới hạn, đó là chưa kể những người bị mắt cận. Và rồi khi chúng đang đứng ngay nơi chúng ta đứng đây, với ống kính thật tinh vi và vĩ đại của Hubble từ trên vệ tinh chụp xuống trái đất, chúng ta trở thành nhỏ xíu đến độ không còn thấy chúng ta đâu nữa!. Một chấm đen cũng không thấy chúng ta đâu cả!. Thế mới biết rằng Thiên Chúa của chúng ta Ngài thật là phi thường; phi thường trên cả mức độ phi thường khi mà chúng ta từng phải ngạc nhiên và cảm phục những nhà bác học đại tài, chế biến được những bộ phận thật cao siêu để đem con người đến từ cái văn minh khoa học này, đến những văn minh khác không ngừng cải tiến và vẫn tiếp tục dùng tài năng Thiên Chúa ban, đem con người đến cái đỉnh của trí năng.
Chỉ bấy nhiêu cũng chứng minh cho chúng ta thấy là có Thiên Chúa. Một Thiên Chúa luôn hiện hữu toàn năng, toàn mỹ, và toàn thiện. Ngài thương ban chúng ta tất cả mọi điều và mọi cái, ngay cả ban cho chúng ta được tự do; yêu hay không yêu Ngài; Chọn hay không chọn Ngài; theo hay không theo Ngài. Có Thiên Chúa nào lại nhân lành như Thiên Chúa của chúng ta hay không? Ngài trao ban cho chúng ta tất cả và không đòi hỏi nơi chúng ta điều gì mà quá khả năng của chúng ta. Yêu chúng ta đến độ Ngài đã ban chính mạng sống của mình cho con cái nhân loại của Ngài, với mục đích là ban cho chúng ta sự sống viên mãn trên Quê Trời. Nhưng chúng ta ai đã hiểu thấu được tấm lòng của Thiên Chúa? Ai đã hiểu mà không bỏ tất cả để đi theo Ngài? Ai đã hiểu để mà biết Tôn Thờ Ba Ngôi Thiên Chúa? Ai đã hiểu để mà biết sống trong giới luật yêu thương của Ngài để có cuộc sống vĩnh cửu? Ai đã hiểu để mà biết sống thế nào là hạnh phúc đích thực ngay tại trần gian?. Hiểu để không tất bật, vất vả, bon chen, và tích lũy. Hiểu để không chà đạp và hạ nhục mọi người. Hiểu để không sống trong tội lỗi, ghen ghét, và hận thù. Hiểu để biết chia sẻ với những anh chị em có nhu cầu. Hiểu để Linh Hồn chúng ta được về thẳng Quê Trời. Nơi mà Thiên Chúa chúng ta luôn sẵn sàng chờ đợi, tiếp đón chúng ta trong hoan lạc trong an vui.
Quả chúng ta quá khờ khạo để không nhận biết Thiên Chúa vô cùng toàn năng của chúng ta. Quả chúng ta quá ngu ngơ khi không nhận biết Thiên Chúa, vì Ngài là Đấng ban cho chúng ta sự sống trên trần gian này và sự sống muôn đời sau. Sao chúng ta quá khờ khạo để xa tránh Ngài? Sao chúng ta quá mê muội và để mình bị đắm chìm nơi vũng lầy của tội tỗi của những sai lầm?. Của cải trần gian là gì khi chúng ta biết rằng ngày Chúa gọi chúng ta ra đi, không ai có thể đem theo vật gì qua thế giới của bên kia? Sao chúng ta không tỉnh thức ngay bây giờ khi còn có thời giờ mà làm lại cuộc đời?. Chúng ta không nghĩ gì đến cho linh hồn của chúng ta hay sao?. Chúng ta chưa từng bao giờ chứng kiến tận mắt thấy một người nào trong gia đình của chúng ta ra đi vĩnh viễn hay sao?. Chúng ta chưa từng bao giờ hỏi chính mình rằng sau cuộc đời tạm bợ này thì linh hồn đời đời của chúng ta sẽ đi về đâu hay sao? Chẳng lẽ chúng ta lại coi rẻ linh hồn của chúng ta đến thế ư!?. Chẳng lẽ chúng ta sống như những con dã tràng se cát biển đông? Hay là những con người khờ dại đi cất nhà trên cát?. Ấy thế, mà rất nhiều người chúng ta chỉ hiểu được có thế! Như ếch ngồi đáy giếng mà thôi! Chứ không được thấy xa hơn để mà biết bầu trời thật bao la và thật vô tận. Nhưng cũng tội nghiệp cho con ếch là vì nó bị sa xuống giếng quá lâu ngày không ai giúp nó leo lên được khỏi miệng giếng, cho nên nó không còn biết sự gì gọi là hạnh phúc hơn được, khi nó phải sống trong lòng giếng, và thấy mình là vua trong cái giếng cạn nước ấy!.
Có Thiên Chúa hiện diện trong cuộc đời của chúng ta thì hạnh phúc đó mới thật là vô tận và vô cùng thưa anh chị em!. Không hạnh phúc nào hơn là có tình yêu Thiên Chúa. Ngài ban cho chúng ta mọi điều và mọi cái. Ngài lo liệu cuộc sống hằng ngày của chúng ta từ sức khoẻ, cho đến cái ăn cái dùng hằng ngày dùng đủ, đến con cái, và hạnh phúc theo thánh ý Chúa. Ai hiểu được Tình Yêu Thiên Chúa, Ngài yêu chúng ta đến ngần nào, thì sẽ hiểu được rằng những điều Ngài ban cho chúng ta hằng ngày là thiết yếu và là vô tận; không có giới hạn, không cần phải mua bán, và không vất vả như chúng ta suy nghĩ đâu; như hơi thở của chúng ta hít ra hít vào, như nhịp đập của trái tim cũng đang đập từng giây đây, và những giòng máu luân lưu trong cơ thể của chúng ta, tất cả là miễn phí (free). Sở dĩ chúng ta sống được là do Thiên Chúa đang cho chúng ta sống, và cơ thể của chúng ta tất cả sống được cũng là nhờ nguyên liệu Ngài cung cấp miễn phí hằng ngày cho chúng ta dùng. Thế thì vì cớ gì mà chúng ta lại không biết tri ân, cảm tạ, và biết ơn Ngài chứ!?. Có phải thờ phượng Thiên Chúa là sự đổi trao của con người đối với Thiên Chúa hay không? Sao chúng ta phải than phiền và ủ dột khi phải dành thời giờ cho Thiên Chúa chỉ có một giờ trong Thánh Lễ ngày Chúa Nhật? Sao chúng ta so đo từng đồng thế và đóng góp thật nhỏ giọt khi mà Chúa ban cho chúng ta ngập mặt ngập mày? Nhà chúng ta có đến mấy cái, cái thì để ở cái thì cho thuê. Xe chúng ta cũng sắm đến mấy chiếc để mỗi người mỗi chiếc mà đi học hay đi làm. Nhà băng thì sáu số trở lên.
Ước gì trong tháng 11 cầu nguyện cho các Linh Hồn này! giúp chúng ta củng cố lại niềm tin và sửa đổi cách sống sao cho đẹp lòng Thiên Chúa, Chúa chúng ta. Đừng vì tham vọng mà chúng ta thu góp, tích lũy cho đầy vào kho lẫm, mà làm ngơ trước tình cảnh của những anh chị em nghèo khổ, bệnh tật, và cùng khổ trên khắp mọi nẻo đường, đang cần sự giúp đỡ và chia sẻ của chúng ta. Mọi việc lành thánh chúng ta làm trong tháng này là bỏ công, sức, tiền của, để xin lễ cho các Linh Hồn, và cầu nguyện cho họ là việc làm bác ái và có ý nghĩa nhất, sẽ giúp anh chị em chúng ta trong Luyện Ngục, sớm được Chúa cho về Quê Trời hưởng mọi phước hạnh bên Ba Ngôi Thiên Chúa. Cuộc đời sống có được bao? Sống sao cho xứng làm con Chúa Trời. Amen.
Chỉ bấy nhiêu cũng chứng minh cho chúng ta thấy là có Thiên Chúa. Một Thiên Chúa luôn hiện hữu toàn năng, toàn mỹ, và toàn thiện. Ngài thương ban chúng ta tất cả mọi điều và mọi cái, ngay cả ban cho chúng ta được tự do; yêu hay không yêu Ngài; Chọn hay không chọn Ngài; theo hay không theo Ngài. Có Thiên Chúa nào lại nhân lành như Thiên Chúa của chúng ta hay không? Ngài trao ban cho chúng ta tất cả và không đòi hỏi nơi chúng ta điều gì mà quá khả năng của chúng ta. Yêu chúng ta đến độ Ngài đã ban chính mạng sống của mình cho con cái nhân loại của Ngài, với mục đích là ban cho chúng ta sự sống viên mãn trên Quê Trời. Nhưng chúng ta ai đã hiểu thấu được tấm lòng của Thiên Chúa? Ai đã hiểu mà không bỏ tất cả để đi theo Ngài? Ai đã hiểu để mà biết Tôn Thờ Ba Ngôi Thiên Chúa? Ai đã hiểu để mà biết sống trong giới luật yêu thương của Ngài để có cuộc sống vĩnh cửu? Ai đã hiểu để mà biết sống thế nào là hạnh phúc đích thực ngay tại trần gian?. Hiểu để không tất bật, vất vả, bon chen, và tích lũy. Hiểu để không chà đạp và hạ nhục mọi người. Hiểu để không sống trong tội lỗi, ghen ghét, và hận thù. Hiểu để biết chia sẻ với những anh chị em có nhu cầu. Hiểu để Linh Hồn chúng ta được về thẳng Quê Trời. Nơi mà Thiên Chúa chúng ta luôn sẵn sàng chờ đợi, tiếp đón chúng ta trong hoan lạc trong an vui.
Quả chúng ta quá khờ khạo để không nhận biết Thiên Chúa vô cùng toàn năng của chúng ta. Quả chúng ta quá ngu ngơ khi không nhận biết Thiên Chúa, vì Ngài là Đấng ban cho chúng ta sự sống trên trần gian này và sự sống muôn đời sau. Sao chúng ta quá khờ khạo để xa tránh Ngài? Sao chúng ta quá mê muội và để mình bị đắm chìm nơi vũng lầy của tội tỗi của những sai lầm?. Của cải trần gian là gì khi chúng ta biết rằng ngày Chúa gọi chúng ta ra đi, không ai có thể đem theo vật gì qua thế giới của bên kia? Sao chúng ta không tỉnh thức ngay bây giờ khi còn có thời giờ mà làm lại cuộc đời?. Chúng ta không nghĩ gì đến cho linh hồn của chúng ta hay sao?. Chúng ta chưa từng bao giờ chứng kiến tận mắt thấy một người nào trong gia đình của chúng ta ra đi vĩnh viễn hay sao?. Chúng ta chưa từng bao giờ hỏi chính mình rằng sau cuộc đời tạm bợ này thì linh hồn đời đời của chúng ta sẽ đi về đâu hay sao? Chẳng lẽ chúng ta lại coi rẻ linh hồn của chúng ta đến thế ư!?. Chẳng lẽ chúng ta sống như những con dã tràng se cát biển đông? Hay là những con người khờ dại đi cất nhà trên cát?. Ấy thế, mà rất nhiều người chúng ta chỉ hiểu được có thế! Như ếch ngồi đáy giếng mà thôi! Chứ không được thấy xa hơn để mà biết bầu trời thật bao la và thật vô tận. Nhưng cũng tội nghiệp cho con ếch là vì nó bị sa xuống giếng quá lâu ngày không ai giúp nó leo lên được khỏi miệng giếng, cho nên nó không còn biết sự gì gọi là hạnh phúc hơn được, khi nó phải sống trong lòng giếng, và thấy mình là vua trong cái giếng cạn nước ấy!.
Có Thiên Chúa hiện diện trong cuộc đời của chúng ta thì hạnh phúc đó mới thật là vô tận và vô cùng thưa anh chị em!. Không hạnh phúc nào hơn là có tình yêu Thiên Chúa. Ngài ban cho chúng ta mọi điều và mọi cái. Ngài lo liệu cuộc sống hằng ngày của chúng ta từ sức khoẻ, cho đến cái ăn cái dùng hằng ngày dùng đủ, đến con cái, và hạnh phúc theo thánh ý Chúa. Ai hiểu được Tình Yêu Thiên Chúa, Ngài yêu chúng ta đến ngần nào, thì sẽ hiểu được rằng những điều Ngài ban cho chúng ta hằng ngày là thiết yếu và là vô tận; không có giới hạn, không cần phải mua bán, và không vất vả như chúng ta suy nghĩ đâu; như hơi thở của chúng ta hít ra hít vào, như nhịp đập của trái tim cũng đang đập từng giây đây, và những giòng máu luân lưu trong cơ thể của chúng ta, tất cả là miễn phí (free). Sở dĩ chúng ta sống được là do Thiên Chúa đang cho chúng ta sống, và cơ thể của chúng ta tất cả sống được cũng là nhờ nguyên liệu Ngài cung cấp miễn phí hằng ngày cho chúng ta dùng. Thế thì vì cớ gì mà chúng ta lại không biết tri ân, cảm tạ, và biết ơn Ngài chứ!?. Có phải thờ phượng Thiên Chúa là sự đổi trao của con người đối với Thiên Chúa hay không? Sao chúng ta phải than phiền và ủ dột khi phải dành thời giờ cho Thiên Chúa chỉ có một giờ trong Thánh Lễ ngày Chúa Nhật? Sao chúng ta so đo từng đồng thế và đóng góp thật nhỏ giọt khi mà Chúa ban cho chúng ta ngập mặt ngập mày? Nhà chúng ta có đến mấy cái, cái thì để ở cái thì cho thuê. Xe chúng ta cũng sắm đến mấy chiếc để mỗi người mỗi chiếc mà đi học hay đi làm. Nhà băng thì sáu số trở lên.
Ước gì trong tháng 11 cầu nguyện cho các Linh Hồn này! giúp chúng ta củng cố lại niềm tin và sửa đổi cách sống sao cho đẹp lòng Thiên Chúa, Chúa chúng ta. Đừng vì tham vọng mà chúng ta thu góp, tích lũy cho đầy vào kho lẫm, mà làm ngơ trước tình cảnh của những anh chị em nghèo khổ, bệnh tật, và cùng khổ trên khắp mọi nẻo đường, đang cần sự giúp đỡ và chia sẻ của chúng ta. Mọi việc lành thánh chúng ta làm trong tháng này là bỏ công, sức, tiền của, để xin lễ cho các Linh Hồn, và cầu nguyện cho họ là việc làm bác ái và có ý nghĩa nhất, sẽ giúp anh chị em chúng ta trong Luyện Ngục, sớm được Chúa cho về Quê Trời hưởng mọi phước hạnh bên Ba Ngôi Thiên Chúa. Cuộc đời sống có được bao? Sống sao cho xứng làm con Chúa Trời. Amen.