Ngày Chúa nhật lễ Lá, 01/4/2012, nhóm công tác xã hội Bông Hồng Xanh chúng tôi đã đến chia sẻ cho người nghèo tại một vùng có nhiều người không phải là đạo Công giáo.
Xem hình ảnh
Tại sao chúng tôi không dám nói tên địa danh nơi chúng tôi đến phát quà?
Đó là một miếng đất không rộng lắm, chỉ có lác đác vài gia đình Công giáo trong khu vực, nhưng nhu cầu dân trí dân sinh rất cao. Một linh mục đã mua và muốn thực hiện một số công việc để truyền giáo. Sắp tới đây, mầm đức tin sẽ nẩy sinh khá nhiều ở vùng này nên việc nói tên địa danh trong chuyến đi này không thuận tiện.
Từ Sài Gòn, chúng tôi đi khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì đến nơi, đúng là một vùng sâu vùng xa. Dừng chân, chúng tôi cảm thấy mình có lỗi khi phải để nhiều người chờ đợi, song biết giải thích sao đây! Họ chờ chúng trong một căn nhà xây nhỏ chơ vơ giữa rẫy. Rồi họ ùa ra phía ngoài, nơi xe chúng tôi đậu trên một khoảnh đất vuông vức, thật đơn sơ mà chỉ có ánh mắt nói lên một niềm vui.
Chúng tôi nhịp nhàng công việc chuyển quà. Một tốp tập trung trẻ em, phát áo pull, bóng, kẹo. Tốp khác chuẩn bị quà cho người lớn: cho áo pull, dép, mũ, bánh vào bao nilon, còn gạo thì để bên ngoài…chỉ có một điều buồn là vì ảnh hưởng bão nên vừa xuống xe, mưa đã lâm râm, càng lúc càng đậm hạt hơn làm chúng tôi cuống lên, đầu tóc ướt nhẹp, vừa sợ các em bị lạnh, vừa ngại người lớn sốt ruột, nên việc trao quà diễn ra rất nhanh. Dù nhanh vẫn không bị sót một gia đình nào, chỉ bỏ lỡ vài hình ảnh thơ mộng, dễ thương.
Đây là khu vực người Kinh và người dân tộc sống cạnh nhau, dân làm rẫy như trồng mì, đậu xanh, trồng bông vải (bên nông nghiệp cung cấp hạt giống, sau đó họ lại đến thu mua bông vải). Đi sâu vào trong mấy cây số thì có một sóc dân tộc mà nếu có ai muốn đến dây sinh sống thì cũng khó mà “phá cách” được nếp sống của người dân tộc ở đây. Khu vực này gần trung tâm huyện nên việc truyền giáo cũng không dễ dàng nếu không khéo léo trong ơn Chúa!
Đang phát quà thì có hai anh công an đến, rồi họ lại đi vì linh mục đi cùng chúng tôi có làm đơn gởi đến Ban Tuyên Giáo từ mấy ngày trước. Sau đó, chúng tôi chỉ thăm được một hai gia đình rồi ra khỏi khu vực để về dùng cơm tại một nhà thờ mà vẫn còn lạnh vì nước mưa đã thấm vào người.
Chúng tôi về Sài Gòn khi trời mưa tầm tã, ai cũng lạnh run. Quây quần trong nhà ăn cháo mà ai cũng hài lòng về chuyến đi, dù chuyến này không nhiều “sắc màu” như các chuyến khác.
Chúng tôi đã tin rằng: hôm nay, công việc từ thiện nhỏ bé của mình cũng góp thêm phần nhỏ trong việc truyền giáo.
Xem hình ảnh
Tại sao chúng tôi không dám nói tên địa danh nơi chúng tôi đến phát quà?
Đó là một miếng đất không rộng lắm, chỉ có lác đác vài gia đình Công giáo trong khu vực, nhưng nhu cầu dân trí dân sinh rất cao. Một linh mục đã mua và muốn thực hiện một số công việc để truyền giáo. Sắp tới đây, mầm đức tin sẽ nẩy sinh khá nhiều ở vùng này nên việc nói tên địa danh trong chuyến đi này không thuận tiện.
Từ Sài Gòn, chúng tôi đi khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì đến nơi, đúng là một vùng sâu vùng xa. Dừng chân, chúng tôi cảm thấy mình có lỗi khi phải để nhiều người chờ đợi, song biết giải thích sao đây! Họ chờ chúng trong một căn nhà xây nhỏ chơ vơ giữa rẫy. Rồi họ ùa ra phía ngoài, nơi xe chúng tôi đậu trên một khoảnh đất vuông vức, thật đơn sơ mà chỉ có ánh mắt nói lên một niềm vui.
Chúng tôi nhịp nhàng công việc chuyển quà. Một tốp tập trung trẻ em, phát áo pull, bóng, kẹo. Tốp khác chuẩn bị quà cho người lớn: cho áo pull, dép, mũ, bánh vào bao nilon, còn gạo thì để bên ngoài…chỉ có một điều buồn là vì ảnh hưởng bão nên vừa xuống xe, mưa đã lâm râm, càng lúc càng đậm hạt hơn làm chúng tôi cuống lên, đầu tóc ướt nhẹp, vừa sợ các em bị lạnh, vừa ngại người lớn sốt ruột, nên việc trao quà diễn ra rất nhanh. Dù nhanh vẫn không bị sót một gia đình nào, chỉ bỏ lỡ vài hình ảnh thơ mộng, dễ thương.
Đây là khu vực người Kinh và người dân tộc sống cạnh nhau, dân làm rẫy như trồng mì, đậu xanh, trồng bông vải (bên nông nghiệp cung cấp hạt giống, sau đó họ lại đến thu mua bông vải). Đi sâu vào trong mấy cây số thì có một sóc dân tộc mà nếu có ai muốn đến dây sinh sống thì cũng khó mà “phá cách” được nếp sống của người dân tộc ở đây. Khu vực này gần trung tâm huyện nên việc truyền giáo cũng không dễ dàng nếu không khéo léo trong ơn Chúa!
Đang phát quà thì có hai anh công an đến, rồi họ lại đi vì linh mục đi cùng chúng tôi có làm đơn gởi đến Ban Tuyên Giáo từ mấy ngày trước. Sau đó, chúng tôi chỉ thăm được một hai gia đình rồi ra khỏi khu vực để về dùng cơm tại một nhà thờ mà vẫn còn lạnh vì nước mưa đã thấm vào người.
Chúng tôi về Sài Gòn khi trời mưa tầm tã, ai cũng lạnh run. Quây quần trong nhà ăn cháo mà ai cũng hài lòng về chuyến đi, dù chuyến này không nhiều “sắc màu” như các chuyến khác.
Chúng tôi đã tin rằng: hôm nay, công việc từ thiện nhỏ bé của mình cũng góp thêm phần nhỏ trong việc truyền giáo.