(Dâng về người “Mẹ thánh Monica” và các bà mẹ)
Có bao giờ
“Thung lũng trần gian” cạn dòng nước mắt !
Nước mắt người yêu, nước mắt mẹ hiền…
Nước mắt khóc chồng phản bội đảo điên,
Nước mắt khóc con hoang đàng phóng đãng…
Vâng thế giới,
Trải qua bao dọc dài năm tháng,
Thân phận thiệt thòa,
Vẫn những người vợ, những mẹ hiền
Luôn ôm tròn đau khổ đáng thương.
Nước mắt mẹ tìm con
qua suốt tháng năm trường,
Để đem con trở về nơi chính lộ.
Biết bao đêm âm thầm nơi gác nhỏ,
Vợ mong chồng lệ đẫm gối cô đơn.
Nước mắt của yêu thương, đâu phải của giận hờn,
Nên trong vị đắng cay
Có thêm hương của những lời khẩn nguyện.
Giữa bao mùi lắng lo xao xuyến,
Vẫn đậm đà của hy vọng tin yêu.
Nước mắt rơi
tan trong những lời kinh nguyện sớm chiều,
mang theo cả mối tình yêu thương tha thứ…
Nước mắt của mẹ của tình mẫu tử,
Nước mắt của vợ của một nửa mình không thể chia xa !
Nên ta vẫn tin
trên mọi nẻo đường thế giới bao la,
cho dẫu có ngập tràn miên man nước mắt.
Nhưng nếu vẫn còn,
những người mẹ thánh, những vợ hiền tin yêu bền chặt,
thì nước mắt sẽ trở thành một sức mạnh quyền uy.
Vâng, những giọt nước mắt của tình yêu,
Cuối cùng sẽ trở thành phép lạ !
Giuse Trương Đình Hiền