...Chúa nay Người đã phục sinh, A lê lúi a! A lê lúi a! Á lế lui à! ...Chúa đã chiến thắng tử thần rồi! Thần chết đã thất bại thật rồi....
Đêm Thứ Bảy vọng phục sinh, tôi và gia đình tham dự thánh lễ tại nhà thờ Mission Chapel của trường đại học Công Giáo Santa Clara
Mở đầu nghi thức phép lửa và phép nến, cha chủ tế nhấn mạnh, hôm nay chúng ta cử mừng một sự kiện đảo lộn trật tự thiên nhiên: cái chết dẫn đến sự sống (today, we celebrate an event that is against nature order, while life leads to death. Our Jesus death leads to life)
Nếu Chúa Giêsu của chúng ta không sống lại thì tất cả mọi niềm tin của chúng ta là vô nghĩa. Không những Ngài sống lại mà sống lại vinh quang, sống lại khải hoàn, sống lại và làm cầu nối giữa trời và đất, giữa thiên đàng và chốn luyện ngục.
Chắc chắn không có nỗi sợ hãi nào trên trần gian này lớn bằng nỗi sợ hãi trước cái chết, trước sự chiến thắng hầu như là tuyệt đối của tử thần. Các Phật tử thuận thành đều biết rõ trình tự của cuộc sống "sinh, bệnh, lão, tử" và luôn tu tập để sống hỉ xả, vô ưu và mong sau khi chết sẽ được đầu thai, tái sinh trong một thế giới tốt đẹp hơn. Có ai đó còn nói "Một ngày qua đi, là một ngày tôi đi dần đến nấm mồ!" Cái chết là một nỗi sợ hãi ám ảnh hầu hết tất cả nhân loại, đến nỗi không ai muốn nghĩ đến nó, không ai muốn bàn luận đến nó! Vì chết là hết thở, là hết nhìn thấy mọi người thân yêu, là hết được mọi người nhắc đến, là hết được đi chơi chỗ này, chỗ kia, hết được hưởng thụ những thú vui gian trần........
Ngay cả Chúa Giêsu của chúng ta khi với thân phận con người trước khi bị bắt ở vườn Giệtsimêni cũng phải sợ hãi thốt lên "Linh hồn thầy buồn đến chết.." và cầu xin "Nếu có thể được xin cho con khỏi uống chén đắng này...."
Thế nhưng khi vâng phục ý Cha và uống chén đắng này thì Người lại phục sinh khải hoàn vinh quang và mở ra cho chúng ta một con đường mới, con đường về trời (Gioan 14:3-4)
Khi trải qua những ngày thứ Sáu của mùa chay, rồi thứ Năm tuần thánh, thứ Sáu tuần thánh và cử hành mầu nhiệm Phục Sinh vào đêm thứ Bảy của tuần tam nhật Thánh, tâm hồn tôi vui sướng một nỗi vui sướng trên cả mọi nỗi vui sướng. Tôi BỪNG TỈNH và nhận ra rằng, với niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa của chúng ta, cái chết không còn là nỗi sợ hãi nữa, thần chết chỉ là một tên chỉ đường trung thành và thật thà để cho tôi biết con đường tôi đi sẽ dẫn tôi về với người Cha Yêu Thương vô hạn trên trời
Tôi phải dùng chữ BỪNG VUI - một niềm vui trên cả mọi niềm vui, một niềm vui BỪNG SÁNG, một niềm vui TUYỆT VỜI vì biết Chúa Giêsu của chúng đã về trời. Ngài đã phục sinh thật rồi! Ngài đã phục sinh khải hoàn! Người đã phục sinh vinh quang! Và sẽ dọn chỗ cho chúng ta trên thiên đường để chờ đón chúng ta!
Chúc mừng Phục Sinh mang đến nỗi BỪNG VUI cho mọi tín hữu Công Giáo trên toàn gian trần
Đêm Thứ Bảy vọng phục sinh, tôi và gia đình tham dự thánh lễ tại nhà thờ Mission Chapel của trường đại học Công Giáo Santa Clara
Mở đầu nghi thức phép lửa và phép nến, cha chủ tế nhấn mạnh, hôm nay chúng ta cử mừng một sự kiện đảo lộn trật tự thiên nhiên: cái chết dẫn đến sự sống (today, we celebrate an event that is against nature order, while life leads to death. Our Jesus death leads to life)
Nếu Chúa Giêsu của chúng ta không sống lại thì tất cả mọi niềm tin của chúng ta là vô nghĩa. Không những Ngài sống lại mà sống lại vinh quang, sống lại khải hoàn, sống lại và làm cầu nối giữa trời và đất, giữa thiên đàng và chốn luyện ngục.
Chắc chắn không có nỗi sợ hãi nào trên trần gian này lớn bằng nỗi sợ hãi trước cái chết, trước sự chiến thắng hầu như là tuyệt đối của tử thần. Các Phật tử thuận thành đều biết rõ trình tự của cuộc sống "sinh, bệnh, lão, tử" và luôn tu tập để sống hỉ xả, vô ưu và mong sau khi chết sẽ được đầu thai, tái sinh trong một thế giới tốt đẹp hơn. Có ai đó còn nói "Một ngày qua đi, là một ngày tôi đi dần đến nấm mồ!" Cái chết là một nỗi sợ hãi ám ảnh hầu hết tất cả nhân loại, đến nỗi không ai muốn nghĩ đến nó, không ai muốn bàn luận đến nó! Vì chết là hết thở, là hết nhìn thấy mọi người thân yêu, là hết được mọi người nhắc đến, là hết được đi chơi chỗ này, chỗ kia, hết được hưởng thụ những thú vui gian trần........
Ngay cả Chúa Giêsu của chúng ta khi với thân phận con người trước khi bị bắt ở vườn Giệtsimêni cũng phải sợ hãi thốt lên "Linh hồn thầy buồn đến chết.." và cầu xin "Nếu có thể được xin cho con khỏi uống chén đắng này...."
Thế nhưng khi vâng phục ý Cha và uống chén đắng này thì Người lại phục sinh khải hoàn vinh quang và mở ra cho chúng ta một con đường mới, con đường về trời (Gioan 14:3-4)
Khi trải qua những ngày thứ Sáu của mùa chay, rồi thứ Năm tuần thánh, thứ Sáu tuần thánh và cử hành mầu nhiệm Phục Sinh vào đêm thứ Bảy của tuần tam nhật Thánh, tâm hồn tôi vui sướng một nỗi vui sướng trên cả mọi nỗi vui sướng. Tôi BỪNG TỈNH và nhận ra rằng, với niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa của chúng ta, cái chết không còn là nỗi sợ hãi nữa, thần chết chỉ là một tên chỉ đường trung thành và thật thà để cho tôi biết con đường tôi đi sẽ dẫn tôi về với người Cha Yêu Thương vô hạn trên trời
Tôi phải dùng chữ BỪNG VUI - một niềm vui trên cả mọi niềm vui, một niềm vui BỪNG SÁNG, một niềm vui TUYỆT VỜI vì biết Chúa Giêsu của chúng đã về trời. Ngài đã phục sinh thật rồi! Ngài đã phục sinh khải hoàn! Người đã phục sinh vinh quang! Và sẽ dọn chỗ cho chúng ta trên thiên đường để chờ đón chúng ta!
Chúc mừng Phục Sinh mang đến nỗi BỪNG VUI cho mọi tín hữu Công Giáo trên toàn gian trần